Đêm ru lòng anh vào từng giai điệu bài hát của Hồ Quỳnh Hương. Nỗi nhớ khiến con tim anh cuồng điên, anh như con sông đục đỏ một nỗi niềm quặn thắt, em có hiểu được lòng anh khao khát về phương em... Tâm tư anh cũng như lời bài hát vậy, muốn hét lên cho thỏa nỗi nhớ, hét lên cho vơi đi những khát khao trong lòng, hét lên cho dịu đi tình yêu như cháy bỏng và nỗi nhớ em nghẹn ngào ngập tràn con tim.
Anh sợ lòng đêm sâu thẳm, sợ những nhớ thương của mình chìm vào màu đen tối vô biên. Anh mong một sớm mai đến, một bình minh lên để được gặp em, để những nhớ thương này không làm cho anh sầu khổ. Biết rằng trong lòng em dường như có một chút gì đó cho anh, biết từ phút giây anh nắm bàn tay dịu dàng.
Em biết chăng, con tim em ấm nóng, nhưng hình như lý trí em thật lạnh... lạnh đến tàn nhẫn với anh từ anh mắt, nụ cười, hay đơn giản là một hồi âm từ tin nhắn... mọi thứ đó quá xa xỉ đối với em dành cho anh. Em đã làm con tim anh đau nỗi đau vô bờ bến. Hãy cho anh một chút hơi ấm dịu dàng ấy, em có thể mở cửa lòng mình cho anh bước tới gần bên em, dẫu chỉ là một chút, được không em?
Trời lất phất mưa bay, những hạt mưa nhỏ làm xáo động lòng anh. Những nỗi buồn cứ trào lên như thác lũ. "Mưa là cầu nối của trời và đất, đâu là cầu nối cho em và anh?"
Em ơi. Phương ấy giờ này em còn thức hay không. Cơn mưa phương anh ngày càng nặng hạt, hạt này thương, hạt này nhớ, hạt này vấn vương bóng hình. Những giai điệu bài hát ấy ru anh, cho con tim anh một chút bình yên khi nghĩ về em, dẫu chỉ là khoảnh khắc...
Đêm gợi nhớ bao điều. Ngày ta quen nhau trên chặng đường ấy, có lẽ em không nhớ... không quên nhưng đối với anh nó như định mệnh. Ngày ta gặp lại, những ký ức cứ chập chờn trong anh như màn mưa mỏng trắng ngoài ô cửa. Thời gian trôi đi nhanh quá, thời gian cuốn đi biết bao nhiêu điều nhưng sao không làm cho anh bớt yêu em. Trái tim anh mỗi ngày một lỗi nhịp, tình yêu ấy mỗi ngày một nhiều hơn.
Cuộc đời con người có dài không em? Nửa trái tim, nửa cuộc hành trình còn lại anh không muốn cả hai chúng mình có khi nào phải hối tiếc. Hãy cho anh làm một bóng mát chở che em, những khi em mỏi mệt, em hãy tới cùng anh. Anh mang cho em từng giai điệu ngọt ngào của tình anh cháy bỏng, anh lau giùm em những điều cô quạnh, anh sưởi ấm cho em những phút em buồn.
Mong bình minh mang em tới bên anh, cho nỗi nhớ này thôi đừng làm anh đau nhức nữa. Những hạt bụi mưa như mũi kim châm vào lòng anh buốt nhói. Làm sao đây em hỡi?
Ngày mai nắng sẽ hồng có phải không em? Ngày mai phương em sẽ là nụ cười rực rỡ. Anh chờ cơn mưa đêm nay đi qua để đón một mặt trời hồng trong con tim anh rực đỏ. Cho anh một cơ hội được kề bên, em nhé! Để một lần trẻ dại mối tình si...
Mỗi sớm mai từ ban công quen thuộc
Anh nhìn về phương ấy trắng màu mây
Em đừng khóc đừng nép vào bóng tối
Hãy cùng anh thêu dệt giấc mơ bay.
Những đêm tối buồn trôi về bến cũ
Em có chờ anh đến giữa bình minh?
Trong nắng mưa là thường hằng bất biến
Phương dịu dàng như một nét môi xinh.
Mỗi sớm mai in dấu mùa thay lá
Bao người qua, quen - lạ một vòng tay
Anh bước đi trên lối người hối hả
Đi tìm em trong nắng hắt chiều mây.
Hoa đã nở giữa bình nguyên trống vắng
Gió đưa hương dìu dặt thoảng tay người
Em khuất lấp sau bức rèm khắc khoải
Anh phương này ngồi viết chuyện sớm mai...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Các bạn vui lòng viết tiếng việt có dấu trong blog nhé, các nhận xét và bài viết không lành mạnh cũng như không có dấu sẽ bị kiểm duyệt và xóa.